Nobita
Nobita
Member
Tổng số bài gửi : 24
Điểm kinh nghiệm : 35
Điểm thưởng : -6
Ngày tham gia : 16/04/2010
Tâm trạng : Xin 1 ít đất,thỉnh thoảng vào viết nháp linh tinh nào... Innocent
16042010
Đánh dấu,đóng cọc,đất đã có chủ...thèng nào vào comment anh bem chết laughing
Share this post on:reddit

Comments

1no2
hi hi, đằng ấy có bít tớ là ai hem mà đòi bem với chém? chỗ này cho cu làm nháp thì hơi bị phí một tí lên tớ cũng nhảy vào viết linh tinh cho dzui được hem? big grin
NCDMaster
xin mà ko cho thì làm sao ta
Nobita
Một tuần rồi hok đi học,cảm thấy chán nản mọi thứ sad
Vẫn biết là học sẽ tốt cho tương lai,mún ngồi vào bàn học,nhưng chỉ dc 1 lúc là lại nhảy ra. Thời gian vừa qua đã đánh mất đi quá nhiều,đẻ chỉ còn lại sự chai sạn và bất cần.Chút hy vọng vào cái niềm tin nhỏ bé bỗng chốc tan biến , nhanh hơn cả lúc nó đến ... Chút hy vọng vào cảm xúc đó có thể tìm lại bản thân nhưng rồi cũng tiêu tan . Phải chăng mình quá đặt niềm tin vào đó ,tìm lại một cái Cảm Xúc đã quăng quật vào 1 góc tối tăm nào đó ??
Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời
Dù cho em, em đang tâm xé, xé nát tim tôi

Mình đã bất cần thật rồi,nghe 2 câu này xong,hok còn cảm giác như mọi khi,Tim ko còn đau , ko còn buồn , thay vào đó là thứ cảm xúc tầm thường " vô chi vô giác " - dửng dưng ! Càng ngày phần trống của trái tim ko những ko đc lấp đầy mà còn thêm phần trống khác . Kỳ lạ ! Thấy cuộc đời thật nực cười .
Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời
Cũng đã muộn rồi .......
Tình ơi dù sao đi nữa xin vẫn yêu em


Những lời nói mãi mãi cũng chỉ là những lời nói...mà thôi....
... dù có ước muốn , ước muốn ngàn lời , có trách một đời ... cũng - đã - muộn - rồi ......


Ngồi nhìn lại thời gian qua....
20 năm với 20 tuôi,đủ lớn để ý thức được những việc mình làm
đủ lòng tin để tôn trọng những việc mình đã làm , cho dù người khác có khinh bỏ nó,
đủ thời gian để có thể nhận ra , cái gì mới là đích đến trong cuộc sống
đủ thông minh để hiểu những người xung quanh đối đối xử với mình như thế nào
Nhưng.......
20 tuổi , còn quá ngu ngốc,dù đã qua cái tuổi ngây thơ khờ dại...
không biết thế nào là đúng thế nào là sai
không hiểu hết lòng dạ con người
để rồi cuối cung người thất bại vẫn là mình
ngớ ngẩn , để vô tình làm đau người khác
điên khùng đặt lòng tin không đúng chỗ
trong suốt thời gian qua
nhìn lại ...
cay đắng có
ngọt ngào cũng có
được biết thế nào là sự phản bội
được hiểu thế nào là bị bỏ dơi
được xấu hổ khi người ta cười nhạo
được nếm trải cái cảm giác chua xót khi bị người ta quay lưng
bị lừa dối
có cay đắng thì cũng co ngọt ngào
đạt được những thành công nhất định dù chúng rất nhỏ bé
tìm lại được tình bạn tưởng chừng đã đánh mất
nhận ra rằng bên mình vẫn còn nhiều người quan tâm lo lắng và thương yêu mình
quen được những người bạn mới
tớ cảm ơn những người đã lừa dối tớ
bởi họ đã cho tớ thêm kinh nghiệm trong cuộc sống
rằng đừng nên đặt hết lòng tin vào 1 ai
đừng chỉ nghe những lời ngọt ngào dả dối
tớ cảm ơn những người đã nói xấu tớ , đem tớ làm trò cười
bởi họ đã dạy tớ cách ngoảnh mặt làm ngơ , bơ đi mà sống
đừng bao giờ bận tâm người khác đánh giá về mình ra sao
chỉ cần mình sống thật với bản thân
thế là quá đủ
tớ cảm ơn những người đã ngáng đường tớ cản trở tớ
bởi họ đã giúp tớ nhận ra giá trị của bản thân
tớ biết lạc quan và hy vọng , nhờ họ
tớ biết ơn từng người...
mong rằng mọi thứ sẽ mới
hy vọng là thế ...
Hình như từ lâu rồi , mình sống không cần tình cảm ,cái gì cũng bỏ mặc , cái gì cũng hững hờ thờ ơ , chả quan tâm đến những gì hiện diện xung quanh , hình như mình đang chốn chạy , chốn chạy mọi thứ ... hình như mình thường thu mình lại , cô độc với chính bản thân mình ... hình như mình cần 1 cái gì đó ...
Kí ức ngày xưa , xa xôi lắm , chẳng thể nào tìm thấy đc , chẳng bao giờ tìm thấy đc cái mà mình đã đánh mất , dù là đã cố gắng gìn giữ , đã cố nâng niu trân trọng , ấy vậy mà vẫn cứ bỏ mình mà đi , tàn nhẫn ....
Ngày xưa ư,ký ức,kỷ niệm,ở nơi đó,vui có,buồn có...mình đang mún nó rơi vào lãng quên,muốn vứt bỏ tất cả mọi thứ..nhưng......lý chí không cho phép,lại phải đương đầu với nó,phải chiến thắng nó để mà đứng dậy được...
Những tưởng sau từng ấy thòi gian , cảm xúc đã chai sạn hết rồi , thì bây giờ , lại khao khát đến vô cùng , lạ thật biết đau mà vẫn cứ liều , vẫn cứ mong mỏi .... điên mất rồi ....
Lan man nhiều quá,cũng kết 1 câu: Mình càng lớn càng ngây thơ...thế mới lạ chứ ...


Được sửa bởi Nobita ngày 20/04/10, 05:46 pm; sửa lần 1.
dang truong
thằng này trông ngu ngu mà viết hay ghê nhỉ
mà mày copy ở đâu ấy chứ tao còn chưa viêys đc thế nói ji đến mày
đúng ko rolling on the floor
Nobita
Gà éo gì mà ngủ trưa rolling on the floor
Bik dc anh là ai hok hả ku.
Ko đi học ak` may`?
dang truong
chú là hán huệ chứ ai
đúng ko
anh dạo này nghỉ học rồi
toàn ở nhà thôi
Nobita
Gà mãi vẫn chỉ là gà thôi rolling on the floor
Hán bây giờ nó đang tắm tiên ở Đồ sơn ấy rolling on the floor
dang truong
thằng điên có ji mà cười
tongue
Nobita
Đọc xong bài này mún về quê quá sad(
Gởi ba mẹ - Người đã cho con cả đất trời hạnh phúc...

Ta nợ mẹ cha ta - Những ngày vui bất tận

Rong ruổi suốt cuộc đời – Chưa định hướng tương lai

Ta nợ những chiếc hôn – Còn nóng hổi vành môi

Trong cơn điên loạn - Giữa bạc tiền và khói thuốc

Ta nợ căn nhà sập xệ - Ngày xưa tay mẹ mòn cả tháng năm

Để ta lớn khôn - Mắt xanh hồn lữ thứ

Ta nợ những trưa hè oi bức – Cha ta gồng gánh gia đình

Ta đứng đó dửng dưng - Để thấy từng nhát xuyên qua ngực

Ta nợ lòng dũng cảm – Đâu đó cần một thâm tình

Ta nợ những giản đơn đời thường - Để che đi lòng kiêu hãnh

Ta nợ đời ta – Quá hai mươi vẫn chưa góp nhặt

Huênh hoang giữa mọi người - Để cô đơn đầy ắp cõi lòng

Ta nợ sự tri âm – Ai đó yêu ta qua lời thơ tiếng nhạc

Ta nợ đêm dài - Vồn vã nhưng ấu trĩ của dại khờ

Ta nợ mẹ cha ta – Không bao giờ trả hết

Những nỗi nhọc nhằn – Ta chỉ biết cắn vào môi

Bài học đầu đời – Thật vất vả TÔI ơi...
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết